Wednesday, April 2, 2008

Ly rượu Em mời, ta chưa uống đã say…

Ôi ! ly rượu em dâng toàn huyết đỏ,
Ta uống cùng dòng lệ chảy đêm xưa


Này Yêu Dấu, Em đừng buông chén vội!
Chuốc hộ ta men huyết lệ đời mình
Và yên nhé, xin đừng/Em/thú tội…
“Sợ tình mình về lại cõi u minh…”

Đời bé bỏng, Em đừng đa mang nữa
Sống đâu nhiều để quá bận thương đau
Tim ân ái chết chìm trong biển nhớ
Biết đâu rồi ta gặp lại – kiếp sau…

Môi tím tái như chưa từng biết nói
Lược gương đời chia nửa/mái hoa râm
Trên vết cắt ngay đường ngôi bóng tối
Tựa nhân gian trong cõi ta nằm…

Bàn tay trái/nhẫn hằn lên vết tích
Ngón tay nào một thủa khắc tên nhau
Tay bỏ ngón ngay đốt xương thứ nhất
Rã rời nhau cho lụy một kiếp sầu…

Vai tê tái nhớ ai từng dựa ngực
Thịt da thơm, sương tẩm ngọt linh hồn
Mùi hương cuối khiến rừng còn thao thức
Cả thiên hà vô tận nhớ môi hôn...

Thân rét mướt trong đêm sầu gió nổi
Rượu uống tràn/nghìn đấu vẫn chưa say
Ly rượu ngọc, tay cầm sao thấy mỏi
Ta rùng mình/chết bởi dáng thơ ngây...

Em tinh khiết giữa đời ta lạc lõng
Như hải triều vẫy biển gọi trùng khơi
Bao nhiêu kiếp vẫn cho dòng nước ấm
Suối ngọt ngào cứu vớt trái tim côi…

Để ta uống cùng Em ly rượu cuối
Rượu trăm năm pha bởi lệ Em buồn…


For The Muse.
02:28 pm - 020408 -

Tuesday, March 18, 2008

Cùng Em ngủ lại giữa miền động hoa

... chốn đi về của hồn thiên cổ...

Tôi xin làm gã từ quan
Lên non tìm động hoa vàng cùng Em
Trần ai nở đóa hoa mềm
Xin dâng nửa cánh, vàng thêm tình này

***

Sông xưa nước chảy hoa gầy
Đưa nhau ra tới bên này cầu đôi
Thôi thì Em nguyện theo tôi
Thì thôi bỏ hết trần đời cùng nhau

***

Tóc mây Em rủ mái đầu
Mùa Xuân xõa áo – áo nhàu lả bay
Mùa Thu, Em mặc áo hoa này
Sang Đông Em khóac mấy lần áo nhung

***

Sao Em bước nhỏ ngập ngừng
Cành hoa bưởi rụng rưng rưng mắt người
Đoạn trường chỉ một người thôi
Mưa giăng biển ngọc đứt rời tâm can

***

Đôi chim bay mỏi bên đàng
Giục nhau về chốn non vàng trú thân
Nửa đời mây nước phù vân
Cuối đời bỏ cõi hồng trần đa mang

***

Đường dài xao xác sương lan
Người lên non bể tìm hàng động tiên
Bồng lai, đào nở hai miền
Mây nghiêng nghiêng suối tơ huyền nắng pha

***

Tóc mây tắm ánh trăng tà
Non vàng ta tắm thác ngà cùng nhau
Gọi Em là đóa hoa sầu
Ngực trầm, môi úa thơm màu trinh hương

***

Đường về chắn lối tà dương
Tôi tìm Nguyệt Lão hỏi đường qua sông
Rằng thưa: tìm nụ hoa hồng
Non vàng trong mắt tình nhân đây rồi!

***

Đợi nhau tàn một kiếp người
Cuối chiều hóa bướm về trời se duyên
Trăng thanh sưởi ánh hạ huyền
Cỏ hoa chứng giám, thề nguyền trao tay

***

Ấi ân trọn hết đêm này
Mây về cùng gió sum vầy một đôi
Cội hoa nở giữa chân trời
Bướm lưu luyến nhụy, ong vời mật hoa

***

Đưa nhau chén rượu giang hà
Chuốc say lại lấy men hòa tình thơ
Cuồng ngâm khúc hát hư vô
Nhìn nhau bỗng thấy Em vờ như say

***

Bóng trăng ruổi xuống hiên nhà
Sông ngân tiếng ngọc tỳ bà tẩm hương
Gió Thu lãng tích tha phương
Xuôi dòng về lại bên đường đợi hoa

***

Trăng vờn suối ngọc thiết tha
Hết in màu nước lại hòa bóng mây
Chim kêu mỏi tấm thân gầy
Dập dìu tựa gió heo may lặng thầm

***

Non vàng nở cánh mai rừng
Em cài lên tóc hóa bừng dáng tiên
Tôi say trong giọng Em hiền
Trăm năm ngủ lại giữa miền động hoa

***

Nghe nhạc phẩm Đưa Em tìm động hoa vàng của nhạc sĩ Phạm Duy và đọc nguyên tác Động hoa vàng của ông sư đa tình Phạm Thiên Thư, trong tôi dạt dào cảm xúc, ngẫu tác thành...

Tất nhiên, tôi viết bài này phần nhiều dựa trên tứ thơ của thi sĩ, nhưng với ông, cái Tình của ông là muôn vạn thứ Tình, muôn vạn thứ tinh hoa đất trời hội tụ. Còn tôi, chỉ có một chữ Tình duy nhất. Cái chung nhất ở đây, là ước vọng phiêu lãng mà tôi đồng cảm tuyệt đối với thi sĩ...

Cũng tất nhiên, bốn trăm câu lục bát toàn bích của ông là một thách thức lớn lao cho kẻ muốn học đòi như tôi. Biết vậy đấy, nhưng bài này tôi rất có thể sẽ viết thêm, khi cảm xúc trở lại, vì tôi luôn cảm thấy một cái gì đó chưa đủ...

For The Muse
03 : 58 pm - 180308 -

Sunday, February 24, 2008

Tình thiên

Bài ca thương nhớ

Em vì tôi từ chối chọn Thiên Đàng
Tôi vì Em Thập Tự giá xin mang

Mắt Em đẹp như dòng thơ cổ kính,
Giọng Em buồn như một khúc ca ngâm
Khoác lên mình chiếc áo lụa phù vân
Và kiêu hãnh nương mình ngai: Nữ Sắc!

Nửa ánh mắt khiến cõi trần mê hoặc,
Nửa bờ môi cho thiên hạ tranh đua
Tay ngọc ngà trời vắng lạnh quên mưa
Ngực thơm úa hương hồn trinh dát ngọc
Bởi vì Em, cây cỏ buồn than khóc
Lệ lăn dài trên một cánh hoa êm
Tóc mây hồng ấp ủ cả ngàn đêm
Nghìn tinh tú tụ về trong nét ngực

Ta sùng bái trong mỗi lần tỉnh thức
Và tôn thờ đến cả những cơn mê
Ngón tay mềm, ta mải miết vân vê
Tà áo mỏng, ta vuốt ve thành kính

Trong phút chốc, ta thấy lòng thanh tịnh
Bỗng giật mình, hoảng hốt hóa tiêu tan
Em tuy gần nhưng cách cả giang san
Hai bờ ngực ngàn đời không với tới
Ngắm thân hình, ta muốn mình mang tội
Hơi thở dồn, ta chối bỏ giới nghiêm
Em dịu dàng như một ánh sao đêm
Mà thiêm thiếp như vầng trăng thoát tục
Ta tình nguyện vì Em thành du mục
Không cửa nhà, từ bỏ chốn nương thân
Cõi hồng trần, ta mặc kệ thế nhân
Cần duy nhất – một bờ môi rướm máu!

Em băng khiết như ánh trăng mười sáu
Nhưng lạnh lùng ác độc đến vô lương!
Mỗi nụ cười trinh cho bao kẻ lạc đường
Em thánh thiện để ta cuồng điên nhớ!

Em mặn mà trong đến từng hơi thở,
Rợn xuân tình theo mỗi bước chân đi
Gót trang đài trải sen vàng ngọc cổ,
Cả làn da óng ánh vẻ xuân thì

Ta đã biết yêu Em là khổ lụy
Nên u tình mang trút trọn trang thơ
Ngàn câu hát hóa thân bài Kinh Khổ
Kiếp không nhau, ta đợi đến bao giờ… ?

Trong tuyệt vọng ta cúi đầu sám hối
Đặt tay trần lên gương mặt trang nghiêm
Nụ hôn tình chết lịm sóng mắt huyền
Lòng tôn kính ta nguôi hồn gió bão
Nhưng trào huyết trước dung nhan, nếp áo
Vẻ linh hồ cám dỗ cả đường ngôi
Tóc thoan dài, gương lược nẻo chia phôi
Trâm đài các khép hờ xiêm áo trắng
Ta chợt hiểu, cõi đời này hoang vắng
Khi thiên thần – thế tục chẳng dung thân
Nghe nghẹn ngào theo những giọt lệ ngân
Và tê tái đến đường gân, sợi tóc…

Em – Thần Nữ, trên trên ngai vàng bỗng khóc
Thiên hà buồn vỡ vụn dưới bờ môi
Lửa cội hoang đốt chảy mắt khinh đời
Lòng u ác tàn di thành khói bụi
Nhưng khát vọng không ngăn lòng tiếc nuối
Bỏ ngai vàng đường bệ chẳng còn hương
Trút xiêm y lộng lẫy lại bên giường
Và vương miện để quên bờ miệng suối
Em ra đi không một lời trăn trối
Theo tiếng gọi không lời của yêu đương
Chấp cánh cùng ta trên mỗi dặm trường
Không phép lạ, quyền năng và chức tước…

Em đã nguyện làm Tây Thi thủa trước
Ta sợ gì kiếp Phạm Lãi phong lưu
Lưu đầy cùng em hơi tam đảo thủy triều
Cùng hải giác ngũ hồ xin hội ngộ!

Yêu dấu ơi ! Kính dâng từng ngọn thở
Và rất nhiều thương nhớ viết trong đêm…



09 : 27 am - 240208 -

Cảm xúc thai nghén hàng năm, tháng trời trong một đêm hoàn thành trọn vẹn...
Bài thơ này và bài "Trần gian một giấc Thiên Thai" là hai bài 8 chữ tôi ưa thích nhất. Trong đó thì bài thơ này hợp với tôi hơn cả, bởi có những câu phải thật sự có duyên mới viết nổi, và có lẽ chỉ một lần trong đời. Nhưng đúng là cảm nhận mỗi người một khác, so với sự hân thưởng của nhiều bạn đọc dành cho bài thứ hai kia, bài thơ này ít được để ý, dù bao nhiêu tinh chất đã trút cả vào đây...

Cũng đúng, bởi tôi vẫn chỉ viết riêng cho mình. Không cầu người đọc hiểu.

For The Muse.

Sunday, February 3, 2008

Vô thường

Trời đày hai đứa vì thiếu tơ duyên...

1.
Khúc ai điếu, viết trong chiều tiễn tạ
Sớm ngày kia, cát bụi hóa thân mình
Kiếp rong buồn bỗng lạc lõng u minh
Ngày cô quạnh ngâm thơ hòng bớt nhớ…

Đêm u ác cho tim buồn ngưng thở
Máu cạn khô sao ta nỡ rời xa
Thịt da này chưa kịp liệm hương hoa
Dòng lệ cũ vẫn âm thầm tàn lụi

Nghìn cánh bướm theo ta về chân suối
Gục cánh chào vĩnh quyết Chúa không ngai
Nhẩm lời kinh tôn kính tạ gót hài
Dâng mật ngọt tẩm xiêm y trào huyết

Hoa thương nhớ xé lòng theo mộ huyệt
Phút điên cuồng đâu thiết nhụy da thơm
Đời như hoa, không ta cũng u buồn
Giây tự vẫn nét cười lưu cánh lụa

Trăng ân ái biết đâu nguồn nương tựa
Ánh uy nghi sưởi hộ xác băng hà
Lệ tang buồn hoảng hốt gọi người xa…
U uất khóc trầm mình nơi dương thế

2.
Tay muốn gượng mà sức mình không thể
Một lần thôi… ôm ấp cả thiên hà…
Mắt nhắm nghiền kiệt quệ khúc ly ca
Đời khép cửa… Trời ơi, ta có lỗi…

Tình ta đẹp nên đời ta mang tội
Hóa nhi cười hí lộng kẻ rong chơi
- Không biết thương mình
(thương cả kẻ yêu ngươi)
Tàn nhẫn phụ kì duyên ta sắp xếp

A tỳ lạnh, giáng hồn ta tội chết
Ngục tử thần buốt giá cột thương đau
Tiếc thương gì chôn chặt đến ngàn sau
Nghìn thu cũ chết trong mùa thú tội

Tình ta đẹp sao từ ly quá vội
Dấu chân Em dẫm nát cội hoa nguồn
Đâu tình thư còn phảng chút dư hương
Bập bùng cháy ân tình thành truy ức

Nửa ánh mắt chia đôi tình du mục
Không tiếng cười kết liễu nguyện thề chung
Mộng yêu đương tuyệt vọng sắc hoa hồng
Môi tê tái mồ côi tìm chỗ ngủ

3.
Đồi quạnh vắng tim ta rừng tuyết phủ
Gió lâm chung lạc bước giữa đại ngàn
Biển dạt dào òa khóc gọi cội hoang
Từng cánh sóng qua đời chưa cập bến

Đôi nhạn mỏi dập dìu bay thấm mệt
Vùi thân mình nơi bể khổ trùng khơi
Thiên hà buồn chao chát tiếng gọi mời
Vào cõi tử tiễn ta, người thiên cổ

Nghìn cánh bướm cúi đầu nơi huyệt mộ
Rủ cánh sờn tự vẫn giữa đêm sương
Bao điêu linh chập choạng cõi vô thường
Lang thang mãi chưa đành lòng dã biệt

Em có khóc khi nhìn ta vĩnh quyết
Cũng xin đừng nhỏ lệ tiếc thương nhau
Ta thương Em hoang dại bạc mái đầu
Đời lãng phí theo ta hòai xuân trẻ…

Chỉ xin Em nhìn ta cười lặng lẽ…

For The Muse. 07 : 38 – 30108 -


Thiên thu lời gọi

Ta nghĩ trang nào chôn cất nhau...

Hoa cỏ khóc òa
Trăng gió nấc lao xao
Dòng lệ cũ
Gửi Em vào dĩ vãng
Cánh hồng vùi…
chôn nỗi buồn bảng lảng
Dịu êm ru trinh nữ sắp qua đời

Ngơ ngác thương nàng
hong nỗi nhớ trên môi
thơm mi mắt
mồ côi màu rướm máu
Bẩy vì sao…
như cung đàn
Bắc Đẩu
Nguyện chôn theo
nương náu huyệt ru nàng

Tan tác chân trời
Sương
Gió
…cuốn…
…miên man…
Dòng tóc xõa
buông lơi màu ánh biếc
Tiếng biển ru hời
xé đôi tình diễm tuyệt
lặng lẽ trôi
phong kín cõi Em nằm

Cơn sóng huyền
bỏ suối ngọc trăm năm
quên bờ bến
về nơi nàng say ngủ
nửa vầng trăng
nương môi sầu tóc rủ
thác linh thiêng
e ấp thịt da nàng

Ta khép quan tài
thả giữa bể ngân giang
Cho trôi hết những ân tình
chưa trả…
Ngậm ngùi buông tay
nghe nàng đi yên ả
Huyết lệ không rơi
sao thỏa vĩnh ly này… ?

Tia mắt buồn tan vỡ giữa bàn tay
Mùi hương cuối băng hà vào vô tận


01 : 28 - 300108 -

Viết trong tâm trạng mệt mỏi, rối bời...

Sunday, January 20, 2008

Đông tứ

Yêu nhau một thời xa nhau một đời…

Đôi má Em hồng cho tuyết tan
Thu ba liễu rủ đọng sương tàn
Thơ ngây treo nắng đầy hoa tóc
Nâng gót đài nhung bước dịu dàng

Mây tiễn lưng chiều Em biết yêu
Tịch dương say sắc đỏ thủy triều
Nhân gian hoa chết mùa thương nhớ
Mắt lả khóc đời mãi cô liêu

Mỹ nhân như ngọc, tiếu như hoa
Say múa cùng trăng chớp ánh ngà
Đưa tay dan díu vờn thơ ngọc
Ai bảo đa tình lắm đào hoa… ?

Bạc kiếp trời sinh mãi tìm nhau
Ta về thiên cổ rượu tiêu sầu
Em hoang mang mãi đời luân lạc
Tuyết phủ đông này buốt thương đau

Lời hứa năm nào em nhớ không ?
Đông qua vẫy gió gọi mây hồng
Ta nghe lắng đọng bờ hoa cỏ
Hai nửa tình xưa nguyện về chung…


06 : 32 am - 201908 -

Saturday, January 19, 2008

Tạ

Thôi về đi, đường trần đâu có gì...

Ta về
tàn úa rong rêu
Tạ từ lỗi nhỏ bên chiều bỏ quên
Em cười ngát nụ yên nhiên
Vân vê tóc sợi điềm nhiên không lời

Ta về
nhạn lẻ trăng côi
Sông cồn sóng gợn mắt người sầu tư
Nến hồng nhỏ lệ âm u
Bập bùng nghiên nhỏ tình thư vỡ òa

Ta về
trăng gió chôn hoa
Nghìn thu ở lại khóc tà huy xưa
Địa đàng một thoáng hương đưa
Ai ca vẫy gọi trời mưa rộn ràng

Ta về
giữa mộng mơ màng
Em quên tội lỗi nắng tràn bờ mi
Ôm đàn gẩy khúc lâm ly
Bao dung ta lại cuồng si cùng người



For The Muse.
07 : 15 am - 190108 -


Dịu êm

Vẫn thấy bên đời còn có Em

Bước hoàng cung
Em đi về phía chiều nắng tắt
nơi mây giăng không tím ánh dương tà
gót chân trần chẳng hiện dáng hình hoa
hồn liễu rủ
vai nghiêng thưa bóng nắng

Mắt bồ câu gieo chi hòai sắc trắng
Tai mơ hồ khúc hát của vô ngôn
Đời lạc loài “Nhập ngã tương tư môn”
Rêu phong kín cõi trần… Tương tư khổ!

Đêm cô tịch thấy ta là thác đổ
Hương chia ly tựa chồi nhỏ chân đồi
Thấm vị mưa bỗng lớn mãi không thôi
Trong một chốc hóa nên sầu vạn thủa

Lệ ngàn sau Em khóc tình dang dở
Yêu một thời để trọn kiếp không nhau
Mộng gối chăn gương lược cũng bạc đầu
Vườn lẻ bóng thơ tình phai dấu mực

Em kiêu hãnh xuyên suốt miền kí ức
Qua đại ngàn, chối bỏ cả thiên thai
Vượt trùng dương dấn bước cuối đường dài
Nơi sâu thẳm linh hồn ta cư ngụ

Ta cười ngát… đời không còn chỗ trú !
Đừng theo ta, sẽ chỉ chuốc thêm sầu
“Đã đến đây rồi…
xin thách đố thương đau…
Và chấp nhận cùng anh làm kẻ bại…
Dẫu trời đầy
hay có lòng hậu đãi…
chỉ cần được bên anh
trên bước đời xa ngái...

.

của yêu thương…

.
được cùng anh san sẻ cuộc tình buồn
bên vai nhỏ được dấu mình thổn thức
Để dịu êm…
Em sẽ ngủ vùi trên cõi đời ảo thực
Để dịu êm…
Em sẽ khóc…
nước mắt xoa dịu
cả luân hồi
cả kiếp người
để tình nhân kêt đôi…

Biết làm gì đây khi tình duyên mở lối
Chẳng thể nào không bước vội bên Em
Bát ngát hương môi cho anh say mềm…

một thoáng dịu êm…



For The Muse.
04 : 21 – 190108 –



Friday, January 18, 2008

Dịu êm

Ru mãi ngàn năm từng phiến môi mềm…
Ngàn năm ru hòai, ngàn đời ru ai…


Gọi tên Em
đóa hạnh hoa thơm ngát
Ta ngủ vùi trên một cánh ưu tư
Còn lại gì cho nhau
ngoài những mạch ngôn từ
Và nỗi nhớ…
thấm ướt bài thơ cổ

Còn lại gì cho nhau
trên phím cầm dang dở
trên lời ca không hát nổi thành lời
Cánh hoa sầu trước gió bỗng buông lơi
Rơi lãng đãng vào tóc Em huyền thoại

Dịu êm ơi… đưa ta về thực tại
Bên gót hài e ấp của giang san
Đóa mây hồng trên tóc mái mơ màng
Dòng suối ngọc đưa thuyền trôi về biển

Dịu êm ơi… trong lâu đài băng tuyết
Ta là chàng lãng tử mãi đơn côi
Vẫn chờ Em, nàng công chúa không lời
Mê mải ngủ giữa trần gian tội lỗi

Bên hoàng cung, ta quì thân sám hối
Kính dâng Em !
Giọt lệ của điêu tàn
Ru ngàn năm khúc hát của Thiên Lang
Mong Em dậy là hồn ta xao xác

Dịu êm ơi… hương quỳnh hương còn ngát
Phiến môi hồng ngơ ngác chẳng còn phai
Tóc Em bồng trên dải lụa sương mai
Ta ôm ấp đưa Em vào thiên cổ

Đời vụng dại chia nhau từng hơi thở
Kiếp rong buồn cát bụi hóa đau thương
Nụ từ ly chia nửa đoạn tình buồn
Duyên lỡ hẹn ta chờ nhau kiếp khác

Ru ngàn năm cho hồn ta lạnh toát
Để hồn Em xao động tái sinh cùng
Dòng tóc buồn tan chảy biển lâm chung
Môi tê tái gọi ta về bất diệt...


For The Muse.
01 : 27 – 180108 -

Saturday, January 5, 2008

Hương tình chưa phai

Tình ngỡ đã phôi pha, nhưng tình vẫn còn đầy
Người ngỡ đã đi xa, nhưng người vẫn quanh đây…


Môi Em hoa cỏ ướt mềm
Gót hài xao xác bên thềm hư không
Thả trôi từng ngón xuân nồng
Cho hồn buốt lạnh cực cùng chia ly…

Vô thường sắc đỏ tà huy
Lung linh điểm một xuân thì hư hao
Tình chưa đơm đã nghẹn ngào
Nhòa hương kỉ niệm lệ vào thiên thu

Bích Câu, duyên bỗng thành hư
Bá Kiều, chiết liễu tạ từ yêu đương
Trúc xưa, rượu uống thêm buồn
Sợi hồng, một cánh đinh hương đoạn tình…

Em đi từ đỏan trường đình
Dưới chân một dải lục bình bỏ rơi
Gió buồn rẽ bước chân côi
Hoa tàn lá đổ tím trời nhân gian

Dương hoa phấp phới bên đàng
Phù vân tụ tán giữa ngàn trùng khơi
Dư hương thơm ngát tình đời
Bên vai còn tiếng nói cười đâu đây…

Mệt nhòai mỏi bước chân mây
Xin Em về lại cõi này cùng ta
Nhu tình nở giấc mơ hoa
Còn sơ nguyên mộng đem hòa ly bôi

Chén quỳnh bất tận khôn nguôi...



For The Muse.
Tưởng niệm một lần Tình Yêu hồi sinh lại, sau trắc trở, một đêm khó ngủ…


06:10 – 050108 -